Menu
  1. Chính trị
  2. Văn hóa
  3. Nghệ thuật
  4. Giải trí
  5. Du lịch
  6. Thể thao
  7. Gia đình
  8. Kinh tế
  9. Ẩm thực
  10. Đời sống
  11. Nhịp sống số
  12. Pháp luật
  13. Thế giới

Văn hóa

28 Tháng Ba 2024

Khám phá núi Ngũ Đài-Chí Linh(Phần cuối): Tới Hang Pheo, Khe Ổ Lợn và thác Bò Đái

Thứ Hai 22/10/2018 | 16:08 GMT+7

VHO- Chúng tôi chọn ngày chủ nhật để tiếp tục hành trình khám phá Ngũ Đài sơn, với mục đích đoàn lên núi đông vui hơn. Cũng mất công tổ chức một chuyến đi, có thêm người cho khí thế và sẽ nhiều người hơn có cơ hội được trực tiếp thưởng ngoạn phong cảnh núi Đài Sơn.

 

Chuyến đi này, chúng tôi có mời cụ Nguyễn Văn Ngoạn, ông Ngô Quang Vinh, một số cán bộ địa phương và các em sinh viên, các cháu học sinh trong thôn, trong xã cùng cả mấy cô giáo trẻ trường làng.

 

Theo cụ Ngoạn, nếu muốn khám phá kỹ Ngũ Đài Sơn thì cần phải có nhiều ngày. Tuy nhiên, vẫn phải leo lên núi Đống Thóc, qua Cổng Trời, từ đó định vị để tới những nơi đã chọn là: Hang Pheo, Công viên đá Khe Ổ Lợn và thác Bò Đái. Những người chưa leo núi nghe vậy thì hào hứng lắm. Chúng tôi cũng mừng vì thêm một lần được đến những nơi đã qua.

 

Những gì hứa hẹn lý thú và quyến rũ của Ngũ Đài Sơn như vẫn đang đợi chúng tôi ở lưng trời. Vẫn con đường dốc đứng lên núi những ngày trước, đã trở nên quen với chúng tôi, nhưng lại gợi sự tò mò cho những người lần đầu leo núi, nhất là các bạn trẻ. Cụ Ngoạn vẫn cố gắng leo núi cùng mọi người. Gió hun hút thổi, nhìn cụ già gần 90 tuổi bước đi, vững chãi từng bậc, chúng tôi cảm nhận thấy đó thực sự là sức mạnh phi thường của niềm tin.

 

Do thời tiết tốt, tầm nhìn được mở rộng thêm nhiều so với những ngày trước của hành trình khám phá. Những bạn trẻ vui lắm. Quê hương đẹp đến vậy mà lần đầu tiên trong đời mới họ được nhìn ngắm một cách khá trọn vẹn từ trên cao. Rồi chúng tôi cùng mọi người cũng lên tới đỉnh Đống Thóc và các vị trí đã tới những ngày trước đó, trong đó có Cổng Trời. Theo hướng tay chỉ của ông Vinh, chúng tôi nhìn thấy một chú thỏ đá khổng lồ. Có lẽ chú ngồi đấy đã ngàn vạn năm để đón đợi những du khách tới chiêm ngưỡng.   

 

Lúc này, đoàn chúng tôi chia làm 2 nhóm. Một nhóm theo ông Vinh xuống hang Pheo. Nhóm còn lại sẽ ở lại tham quan khu vực Cổng Trời. Hang Pheo ở sườn núi dưới chân Cổng Trời. Theo ước lượng của ông Vinh, cả nhóm cứ cắt chéo sườn núi mà men dần xuống. Đây là sườn phía Đông Triều- Quảng Ninh, hứng gió nên quanh năm ẩm thấp, cây cối phát triển với nhiều tầng lớp. Đường đi rất nguy hiểm, luôn tiềm ẩn những điều bất trắc xảy ra. Có đoạn chúng tôi đi qua toàn cây nứa. Những bụi nứa đã khai thác, gốc nhọn hoắt chĩa lên như bàn chông, như sẵn sàng xuyên thủng bất cứ bàn chân nào nếu sơ ý. Chưa hết, phần ngọn nứa còn lại phía trên những tán lá cũng sắc lẹm, nếu có tác động mạnh, sẽ lao thẳng xuống như một mũi giáo…

 

 

Luồn lách mãi rồi chúng tôi cũng tới được Hang Pheo, nằm cách vực sâu không xa, chả thế mà mất khá nhiều thời gian. Hang Pheo gồm nhiều tầng, được tạo thành từ nhiều tảng đá sỏi kết lớn xếp chồng lên nhau. Tương truyền, đây là nơi cư ngụ người xưa. Tại đây, chúng tôi đã đào tìm được dụng cụ như cối xay đá, đồ gốm. Ngay bên dưới còn có khe nước trong vắt, đủ điều kiện sống. Ông Vinh còn dẫn chúng tôi tới xem một hõm đá tròn hằn sâu vào vách đá- đó là Mắt Thần, nghe nói thiêng lắm, đáng để mọi người tới thỉnh cầu và chiêm nghiệm.

         

Khám phá xong Hang Pheo, trên đường ra, vừa đi ông Vinh vừa kể về những sản vật khác của núi rừng Ngũ Đài, đó là những cây thuốc quý, chữa bệnh gan thận, đau nhức, thần kinh, rồi cả cây hương bài để sản xuất hương đốt không độc. Ông nói, rừng núi thiêng tất có thuốc quý. Thảo nào mà ông Vinh mang theo cả chiếc ba lô to và chiếc thuổng để lấy lá thuốc, một công đôi việc.

 

Chúng tôi lại bắt đầu ngập vào bạt ngàn cỏ tranh để sang Khe Ổ Lợn. Hôm nay, những đám mây lang thang đâu đó chưa về, nên chúng tôi nhìn được xa và rõ hơn. Vì thế cánh đồng cỏ tranh hôm nay như có phép màu rộng thêm nhiều lần. Đứng trên cao phóng tầm mắt xuống núi mới cảm nhận rõ phong cảnh tuyệt vời. Dưới núi vẫn vương vấn màn sương mờ mờ ảo ảo, xa xa là bức tranh vùng sơn cước với nhiều mảng màu, thấp thoáng ngôi chùa nhỏ Ngũ Đài tạc vào sườn non. Đường sang Khe Ổ Lợn qua một “Công viên đá”. Chúng tôi bị choáng ngợp trước vẻ đẹp vừa hoang sơ, vừa có vẻ dữ dằn ở đây. Đá bạt ngàn, đá ở khắp nơi. Cả một công viên đá được dựng lên trên nền thảm cỏ tranh ngút tầm mắt. Nơi đây mở cánh cửa đi vào thế giới của đá mang vẻ đẹp lạ thường.

         

Chúng tôi len lỏi qua các “khu trưng bày” những tác phẩm của đá, những tác phẩm bon sai khổng lồ nhiều dáng vẻ. Màu xám sù sì của đá giao duyên với sắc màu của cỏ cây hoa lá, tạo nên sự tương phản độc đáo của một thiên đường ở lưng trời. Liền “Công viên đá” là Khe Ổ Lợn với mảng màu xanh đến mê mải. Các cán bộ địa phương kể rằng: Vài chục năm trước, tại khu vực Khe Ổ Lợn, vẫn còn khá nhiều thú quý, đặc biệt là lợn rừng. Hàng đàn lợn thường lên đây để kiếm ăn. Rừng cỏ tranh là nơi chúng dễ kiếm được nhiều thức ăn nhất. Cái tên Khe Ổ Lợn ra đời từ đó. Bao đời qua người dân nơi đây kiên trì đối mặt với thiên nhiên, giữ gìn vườn đá này, tạo nên nét độc đáo cho một vùng đất.

 

Có thể nói, nếu khai thác “Công viên đá” và Khe Ổ Lợn để phát triển du lịch khám phá, trải nghiệm, phượt... thì chắc chắn sẽ tạo ra sản phẩm du lịch độc đáo cho thị xã Chí Linh và tỉnh Hải Dương. Rời Công viên đá và Khe Ổ Lợn, tâm hồn như rộng mở và cảm xúc dâng trào, chúng tôi hào hứng tìm đường tới khe suối và Thác Bò Đái.

 

Đi qua quãng đường có thể được coi là nguy hiểm nhất của cả hành trình, cái cảm giác rùng mình bất chợt đến khi đứng ở trên nhìn xuống phía dưới cứ ngun ngút, thăm thẳm. Mấy “hướng dẫn viên” địa phương dẫn chúng tôi tạt ngang sườn núi để tìm khe Bò Đái. Cả đoàn đã lấy được nước ở khe này để giải cơn khát. Xong xuôi, mọi người tiếp tục tìm vào thác Bò Đái- Điểm đến cuối của hành trình. Không ai có thể tưởng tượng được, ẩn sâu trong núi, giữa bạt ngàn rừng cây lại có một ngọn thác lãng mạn đến thế. Không lộng lẫy, mà ẩn chứa nét duyên của núi, của rừng. Do không phải mùa mưa nên thác ít nước, nhưng từ trên cao 2, 3 tầng đá, nước vẫn miệt mài chảy. Theo những cán bộ địa phương, vào mùa mưa, nước sẽ tạo nên sự bề thế cho ngọn thác này. Tiếng thác đổ sẽ tạo nên âm thanh mang âm hưởng riêng của Ngũ Đài sơn. Và đây cũng là khởi nguồn của con suối có tên Đá Mài, nơi người đi rừng thường nghỉ ngơi và mài dao.

 

Con suối trong mát, ngàn đời nay mang dòng nước ngọt lành tới cho nương rẫy, ruộng đồng, làm cho xóm làng trù phú, cây trái bốn mùa sum suê. Từ thời Pháp, nơi này đã là điểm đến của nhiều người. Ngày nay, những ngày hè nóng nực, người dân trong vùng cũng thường tìm đến để tắm mát và nghỉ ngơi. Hiện, nhiều nhà đã làm hệ thống lấy nước từ con suối này về dùng cho ăn uống, sinh hoạt. Đây cũng sẽ là điểm đến du lịch lý tưởng ở tỉnh Hải Dương.

Cửa rừng, nơi con suối Đá Mài lộ diện cũng là điểm kết thúc hành trình khá gian nan lần đầu khám phá Ngũ Đài sơn của chúng tôi…

 

Chốn linh thiêng, mỗi chiều hoàng hôn buông, chuông chùa âm vang vọng vào vách núi, hòa với tiếng chim muông ríu rít gọi nhau ở non ngàn, những âm thanh thanh tao, nguyên thủy của rừng ấy sẽ vẫn còn mãi, đọng mãi nơi này.

P.V

*Bài viết này có sự hợp tác với Trung tâm thông tin, xúc tiến du lịch Hải Dương

Print

Danh mục theo ngày

«Tháng Ba 2024»
T2T3T4T5T6T7CN
26
27
28
29
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28293031
1234567

© BÁO VĂN HÓA ĐIỆN TỬ
Cơ quan chủ quản: Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch
Giấy phép Báo điện tử số: 422/GP-BTTTT cấp ngày 19.8.2016
Bản quyền thuộc về Báo Văn hóa. Mọi hành động sử dụng nội dung đăng tải trên Báo điện tử Văn hóa tại địa chỉ www.baovanhoa.vn phải có sự đồng ý bằng văn bản của Báo điện tử Văn hóa.
Liên hệ quảng cáo: 024.8220036

Tổng Biên tập: NGUYỄN ANH VŨ

Phó tổng Biên tập: PHAN THANH NAM

Phó tổng Biên tập: NGUYỄN VĂN MƯỜI

Số 33 ngõ 294/2 Kim Mã, phường Kim Mã, quận Ba Đình, TP Hà Nội
Điện thoại: 024.38220036 - FAX: 024.38229302
Email: baovanhoa@fpt.vn

Close 2024 Bản quyền thuộc về Báo Văn hóa
Back To Top